MỘT NGÀY LÀ CHỦNG SINH GIOAN - MÃI MÃI THUỘC GIA ĐÌNH GIOAN

Đối với lực sĩ thế vận Michael Phelps, mọi huy chương vàng này không thể sáng chói nếu không có Chúa


Truyền thông cũng không, huy chương cũng không… Không gì có thể lấp được khoảng trống nội tâm và các ý tưởng muốn tự tử của anh

Lực sĩ bơi lội Michael Phelps, người được nhiều huy chương nhất trong tất cả các kỳ thi thế vận cách đây hai năm đã xém tự tử. Từ nhiều năm nay, các thành công thể thao của anh đã được báo chí nói đến rất nhiều, xem anh như một vị thần; tuy nhiên anh không có bình an với mình.

Vào thời điểm đó, anh bù đắp khoảng trống và nỗi đau của mình bằng ma túy và rượu, và vì thế những thứ này còn đưa anh vào vòng xoáy hủy hoại hơn. Năm 2009, anh bị cấm bơi ba tháng vì một bức hình anh hút được lan truyền trên mạng; dù bị phạt nhưng cũng không ngăn anh tiếp tục cuộc chơi. Tình trạng còn tệ hơn khi anh bị bắt lần thứ hai vì tội say rượu lái xe trong vòng mười năm.

Phelps ở dưới đáy. Những ngày sau khi bị bắt, anh sống cô lập và anh tiếp tục uống. Trong một buổi phỏng vấn với hãng tin ESPN, anh thú nhận: “Tôi không còn một sự tự tin nào. Tôi nghĩ không có gì có giá trị và thế giới sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Tôi tự nhủ, tốt nhất là tôi nên tự tử.”

Các huy chương vàng cũng không an ủi anh được: anh không còn tìm được ý nghĩa cuộc đời.

Con đường chữa lành

Sự quan phòng đã làm cho gia đình và các bạn của anh thuyết phục được anh vào một trung tâm phục hồi để đuổi các tư tưởng xấu này. Dù mới đầu anh không muốn nghe, nhưng cuối cùng anh chấp nhận số của mình và đi trên con đường chữa lành.

Phelps mang theo anh quyển sách Mục đích hướng dẫn đời sống (The Purpose Driven Life) của Rick Warren. Đó là quyển sách do lực sĩ Ray Lewis tặng anh, lực sĩ Lewis là cựu phòng vệ của đội Ravens của Baltimore. Không những anh đọc mà anh còn cho nhiều bệnh nhân khác mượn, họ đặt cho anh biệt danh ‘Michael Người Rao Giảng’. Sau đó anh cám ơn lực sĩ Lewis: “Quyển sách này thật tuyệt vời! Tất cả đều có ở đó… Ôi lạy Chúa… Tôi không bao giờ cám ơn anh cho đủ. Anh đã cứu đời tôi.” Trong một phỏng vấn, anh Phelps giải thích: “Quyển sách này khơi dậy cho tôi tin có một lực trên cao. Nó chỉ cho tôi biết, tôi có một chỗ trên quả đất này.”

Truyền thông qua đi, nhưng đức tin còn lại

Các lực sĩ đều mê huy chương, đó là sự tưởng thưởng cho công trình khó nhọc của họ. Nhưng sự chú ý của truyền thông chỉ có một thời gian. Trong khi đức tin dựa trên tình yêu, một tình yêu giúp tìm lại thăng bằng và phối cảnh. Ngoài việc tìm lại đức tin trong thời gian ở trung tâm phục hồi, Phelps cho biết, một phần sự rối loạn của mình là do sự thiếu vắng người cha. Khi anh 9 tuổi, cha mẹ của anh ly dị và để bù cho sự thiếu thốn này, anh bắt đầu bơi. Một khi đã chinh phục được nước thì nỗi đau lại trồi lên mặt.

Trong tuần lễ gia đình ở trung tâm, Phelps đã có dịp tiếp xúc với cha mình và đã giúp anh chữa lành. Lần đầu tiên họ ôm nhau từ nhiều năm nay, điều này đã giúp Phelps đi tới đàng trước.

“Tôi nhận ra thế nào là một tình yêu thật”

Một vài tháng sau khi ở trung tâm phục hồi, Phelps ngõ lời xin cô bạn gái Nicole Johnson của mình làm đám cưới. Họ đã đính hôn và sẽ làm đám cưới sau kỳ thi Thế vận hội.

Một thời gian ngắn sau khi cầu hôn, Nicole mang thai: sự ra đời của đứa con trai đầu lòng đã là bước ngoặt quyết định cho Phelps.

Khi lần đầu tiên bồng con mình trên tay, Phelps đã khóc. Anh thổ lộ với hãng tin ESPN: “Tôi bàng hoàng không nói lên lời. Tôi không nghĩ mình tình cảm như vậy, nhưng thật sự đã đánh động tôi: ‘Đây là con trai tôi’. Tôi nhận ra thế nào là một tình yêu thật.”

Đứng trước trách nhiệm mới của gia đình, cuộc thi thế vận kỳ này sẽ là lần chót. Phelps tuyên bố anh nghĩ đến việc về hưu. Tuy nhiên trong một lần phỏng vấn gần đây, anh cho biết: “Tôi xin nói với quý vị để quý vị đừng mất lòng tin ở tôi nếu tôi trở lại thi đấu, nhưng có thể đây là kỳ thi đấu thế vận cuối cùng của tôi. Tôi mong có thể chia sẻ với con trai tôi điều có thể là cuộc thi đấu cuối cùng của tôi.”

Nhờ ơn Chúa, lực sĩ Phelps đã ra khỏi vực thẳm để về với cuộc sống. Có thể anh không hoàn hảo nhưng đức tin của anh đã dẫn anh đi trên một con đường mới. Sự thành công của anh vẫn còn đưa anh lên đài danh dự, báo chí vẫn tiếp tục tôn thờ anh như một vị thần, nhưng lần này anh biết anh có giá trị như thế nào. Anh hiểu, dù số lượng huy chương vàng có nhiều như thế nào thì chúng cũng không có khả năng cứu được anh.

Philip Kosloski (aleteia.org) | Giuse Nguyễn Tùng Lâm chuyển dịch

(Nguồn: phanxico.vn)