Người mục tử tốt lành biết cách làm thế nào để Giáo Hội được tốt đẹp, bởi vì vị mục tử ấy biết rằng mình không phải là trung tâm của lịch sử, nhưng chỉ là người phục vụ, phục vụ mà không cần những thỏa hiệp, cũng chẳng chiếm đoạt những gì thuộc về đàn chiên. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta.
Người mục tử sẵn lòng buông bỏ tất cả chứ không nửa vời
Trong bài đọc trích sách Tông Đồ Công Vụ, thánh Phaolô đã lên đường rời xa Giáo đoàn Êphêxô. Đây là giáo đoàn chính thánh nhân đã lập nên, nhưng bây giờ ngài phải lên đường, phải ra đi.
Tất cả các mục tử đều phải nói lời tạm biệt để sẵn sàng lên đường. Giây phút ấy sẽ đến khi Chúa nói với chúng ta: hãy đi về bên kia, hãy đi qua đó, hãy đến đây, hãy đến với Ta. Và như thế, một trong những điều mà các mục tử phải làm, đó là luôn sẵng sàng lên đường, sẵn lòng buông bỏ tất cả chứ không nửa vời. Người mục tử nào mà không học cho biết phải ra đi, thì mối dây liên kết giữa vị ấy với đàn chiên cũng không tốt, và mối dây ấy chưa được tinh luyện bởi Thập giá Chúa Giêsu.
Người mục tử mau mắn lên đường phục vụ
Thánh Phaolo nói rằng, ngài lên đường đi Giêrusalem, bởi vì ngài được Thần Khí thúc đẩy. Thánh nhân cũng chưa biết điều gì sẽ xảy ra cho mình tại Giêrusalem, nhưng ngài vẫn lên đường, vẫn đi. Đó chính là vâng phục Thần Khí. Như thế các mục tử biết rằng mình phải lên đường.
Thánh nhân tiếp tục lên đường, bởi vì ngài không lo cho bản thân, ngài cũng không lấy đi những gì thuộc về đàn chiên. Ngài chỉ sống phục vụ. Giờ đây Chúa có muốn tôi lên đường không? Tôi đi mà không biết chuyện gì sẽ đến với mình. Tôi chỉ biết rằng Thánh Thần mách bảo tôi điều ấy. Thánh Phaolô là thế. Ngài lên đường, ngài không biết đến nghỉ ngơi, ngài ra đi phục vụ nơi những giáo đoàn khác. Trái tim ngài luôn rộng mở cho tiếng nói của Thiên Chúa. Phaolô là người mục tử luôn mau mắn lên đường như Chúa gọi mời.
Người mục tử cảm thấy mình không phải là trung tâm
Thánh Phaolô nói: tôi không kể mạng sống tôi làm quý. Đây là cung cách của một người không coi mình là trung tâm của lịch sử cho dù là lịch sử vĩ mô hay vi mô, không coi mình là trung tâm, nhưng chỉ coi mình là người phục vụ. Thánh nhân đã lên đường như thế, đã tạm biệt như thế, cho dù là sống hay chết. Điều quan trọng là hoàn toàn tự do và lên đường theo tiếng Chúa gọi.
Đây là lời cầu nguyện mẫu mực tốt đẹp cho các mục tử, cho các mục tử của chúng ta, cho các cha sở, cho các giám mục, cho Đức Giáo Hoàng, bởi vì cuộc sống của các mục tử phải là một cuộc sống không chút thỏa hiệp, nhưng luôn sẵn sàng lên đường, là một cuộc sống không coi mình là trung tâm lịch sử. Chúng ta hãy cầu nguyện cho các vị mục tử của chúng ta.
Tứ Quyết SJ
(Nguồn: Radio Vatican)