MỘT NGÀY LÀ CHỦNG SINH GIOAN - MÃI MÃI THUỘC GIA ĐÌNH GIOAN

Chùm thơ của Nguyễn Vân Thiên

Dẫu hoàng hôn - Dẫu bình minh
Đã là nắng tự tim mình nắng ra
Nhắn người ta lại nhủ ta
Bạn cho ra bạn cũng là trăm năm.


(trích bài Nhắn Bạn)





bên hồ non bộ vọng xuân

Mộng Thái Sơn mà ta thân núi giả
Đành thu mình xem cá kiếng bơi chơi
Chờ em đủ rêu xanh tuổi đá
Thương Lã Vọng đất nung hồ bán nguyệt câu… Thời
Rừng tình xanh cây cỏ nguyên sinh

Sao đành là cây đa tí hon giam chậu sứ?
Tay em rất nghệ nhân mà quỷ dữ
Nhánh đời ta không đủ lá che cành

Hoa cỏ diện thời trang rậm rực đón mùa xanh
Tiếng chim cũng khoác xiêm y ngày hội
Thơ phe phẩy đuôi vây cùng cá lội
Non bộ buồn thu thuỷ đối xuân sơn

Nhịp cầu giả bắc ngang con suối giả
Người đá đứng chờ siêu thực nỗi cô đơn
Gió đông tự Đường Thi rơi chiếc lá
Chạm phím đàn Organ điện tử ngân nốt Si giáng tròn
Bão tố dậy hồ con

Hoa đào năm cũ đâu còn
Vọng xuân, ta với hòn non bộ ngồi...

cầm chổi sớm xuân

Sớm xuân cầm chổi quét nhà
Bao tàn thuốc đốt đêm qua nỗi buồn
Trung du thương biển nhớ nguồn
Tình chung mấy kẻ? Tuổi xuân mấy lần?

Sớm xuân cầm chổi quét sân
Xót hoa hoá rác... bâng khuâng...thẫn thờ...
Giấy nhàu đau nửa trang thơ
Tháng ngày lịch cũ mấy tờ nhoè sương

Sớm xuân cầm chổi quét vườn
Vui nhìn lộc biếc thêm thương là vàng
Chổi ơi! Xin hãy nhẹ nhàng
Kẻo đau hồn lá - lá vàng mùa xuân

Sớm xuân cầm chổi quét đường
Sạch bao rác bụi ngày thường bẩn chân
Mong ai dẫu chỉ một lần
Bàn chân chạnh nhớ dấu chân tìm về!

cây đinh

Đôi bờ sông sâu
Ai qua cầu
Thương cây đinh vô danh
Âm thầm ghép ván (?)

Xem tranh khen tài người vẽ
Ai nhớ cây đinh nhỏ nhoi lặng lẽ
Ghép tranh treo tiếp nhận mặt trời (?)

Có cây đinh qua tay quỷ dữ
Treo đời Thánh Nhân lên thập tự
Lại được tôn thờ cùng với Thánh Nhân (!)

Giữa đôi bờ vô danh - thần tượng
Xin đóng đinh đời treo nửa câu thơ.

cây đòn gánh

Lưng cây đòn gánh mòn trơn
Lời tre khô nhắc công ơn mẹ già

Chợ chiều chợ sớm bôn ba
Hái gieo tất bật đồng xa đồng gần
Bán than mua muối tảo tần
Bao lần xuống biển bao lần lên non
Da xương bào cật tre mòn
Trăm năm mẹ gánh đời con qua đèo
Gánh yêu thương, gánh khổ nghèo
Gánh mơ ước lẫn gieo neo đi - về...
Gánh bình minh lội bến quê
Gánh hoàng hôn dọc chân đê bước dồn
Gánh trăng khuya giếng đầu thôn
Gánh than lửa chạy qua cồn cát trưa...
Một đời gánh nắng và mưa
Mòn vai mà mẹ vẫn chưa yên lòng
Một đời gióng đứt đòn cong
Vì ai vai lệch lưng còng? Mẹ ơi!

chia gia tình

Em giành mùa xuân
Để lại cho tôi những xác hoa tàn
Em giành mùa thu
Tôi chỉ xin dăm ba chiếc lá vàng
Em chọn tiếng suối tiếng chim
Ừ thôi, tôi xin nhận tiếng cành cây khô gãy
Cả nắng lẫn mưa em đòi tất thảy
Trừ bão giông hạn hán riêng để phần tôi
Cũng đành thôi thế thì thôi…

Chia gia tài tình yêu, tôi đây còn lại
Một nửa vòng tay
Một nửa nụ hôn
Nửa con đường đi ngựơc hướng đời nhau
Ngày và đêm
Em phân vân nên cho tôi chọn trước
Tôi chỉ xin hoàng hôn và tàn canh gà gáy

Còn vầng trăng?
Vầng trăng của chung đất trời tôi đâu dám xẻ
Mảnh hồn thơ chưa kịp xé làm đôi
Em nhẫn tâm mang cả đi rồi
Tôi còn lại mình tôi
Nửa đời…

chia xa

Tình học trò mong manh giấy vở
Trang thương trang nhớ ghép chung tờ
Ai đem tình chia hai thương nhớ?
Để tim mình nhói buốt nửa câu thơ?

Lần cuối trường tan, cổng trường sao khép vội?
Chia hai phần đời: Hè phố - sân chơi
Lần cuối chia tay, cầm tay nhau bối rối
Bỗng hai lối chia xa, chưa kịp nói nửa lời

Người vội về, sợ chiều mưa ướt tóc
Mưa không về, sao ướt mắt nâu thương?
Ta thơ thẩn đường xưa nghe lá khóc
Qua phố quen, sao chân lại lạc đường?

Thế rồi xa, xa hoài, xa mãi,
Phượng bao mùa hoa đỏ mắt rưng rưng
Có nhớ có thương, thôi em đừng ngoái lại
Sóng lở bờ, sông kỷ niệm - sau lưng.

dòng sông nào?

Dòng sông xanh thăm thẳm chảy qua làng
Trộm tiễn đưa ven bờ ai đứng khóc
Chiều ngày mùa ra bến tre gội tóc
Anh đâu về em cứ ngóng đò sang

Dòng sông nào chập chùng sóng tim em
Bên kia bờ mười năm anh biền biệt
Con đò ơi! Dòng sông ơi! Có biết?
Thương cho người xế bóng vọng hoàng hôn

Dòng sông nào giờ phiêu bạt đời anh
Còn chút nhớ cho dòng sông quê mẹ
Còn chút thương cho dòng sông thơ trẻ
Nhanh quay về, kịp vuốt mắt tình đau!


đám giỗ tình yêu

Hằng năm anh vẫn nhớ ngày
Thắp hương kỷ niệm chắp tay vái tình
Chết oan tình chắc hiển linh
Thơ xưa đem đọc thay kinh nguyện cầu
Kể từ tình chết chôn sâu
Mộ hồn cỏ nhớ xanh màu đìu hiu
Mây hoàng hôn rớt lệ chiều
Nghiêng tim rót chén thương yêu cúng tình
Nhớ ơn cha mẹ dưỡng sinh
Ba năm tang chế tỏ tình cháu con
Kể từ tình khuất bóng non
Hơn mười năm lẻ hồn còn khăn sô.

điếu thuốc, cây nến và que diêm

Điếu thuốc như gã bụi đời ăn chơi tự tử
Cây nến giống nhà tu hành khổ hạnh hy sinh
Cả hai đều tự đốt mình
Nhưng điều gì xảy ra nếu diêm không bật lửa.

đói!

Cánh diều tuổi thơ đói gió
Lối hẹn hò đói bước tình chân
Vòng tay khô mòn mỏi đói người thân
Mộ hoang ven rừng đói mùi hương khói nhạt
Đàn đói tiếng hát
Môi đói nụ cười
Tim đói tình người
Người cày ruộng đói cơm: chuyện đời phi lý!
Nhà thơ đói thơ: tội nghiệp hồn thi sĩ!
Đêm đói vầng trăng chung thuỷ
Ngày đói mặt trời công lý
Đói! Đói! Đói!
Người cô thế và hồn oan réo gọi
Tiếng kêu xé lòng trời đất có nghe?!


gai tre

1.
Đuổi bắt đành thua cuộc bạn bè
giận đường làng sao cứ lắm gai tre
thương em quá chân dài đi cà nhắc
trêu nhau bật cười mà nước mắt rưng rưng
xanh nước sông quê - đò nắng trưa hè
tóc hai đứa vàng hoe
hái phượng bắt ve
tuổi học trò qua đi như lật từng trang vở
trái ổi chín cắn chung nghe ngọt hoài thương nhớ

2.
Tìm nhau một tối băng rào
gai tre cào vai em rách áo
em đứng khóc dưới trăng cho lòng tôi mưa bão
biết tuổi thơ bay xa theo những cánh diều
trò chơi cuối cùng : đuổi bắt tình yêu

3.
Mười mấy năm đi xa
nay trở về làng
thờ thẫn lang thang
giả vờ vô tư như người đi dạo
giật mình ai níu áo
ngoảnh lại nhìn sửng sốt : Nhánh gai tre!

gặp lại thơ mình

Tôi gặp thơ tôi trên mảnh báo nát nhàu
Gói ổ mì khô mua bằng nhuận bút
Nỗi đau nào như thể nỗi đau
Mẹ gặp con hoang tật nguyền xó chợ
Những câu thơ từng cưu mang sinh nở
Chữ mất chữ còn nhem nhuốc bút danh

Tôi gặp thơ tôi - mực tím mực xanh
Sổ tay ai vô tình quên cuối lớp
Một nụ cười hoa, một tia mắt chớp
Đủ ấm lòng qua mấy mùa đông
Trăm năm lắm bão nhiều dông
Đem thơ nhen chút lửa hồng
Đợi nhau

gió từ đâu về đâu?

Vào rừng hỏi: gió từ đâu về đâu?
Cây lặng lẽ khoác tay lắc đầu
Xuống sông hỏi: gió từ đâu về đâu?
Cánh buồm ngó lơ bỏ chạy
Vào nhà hỏi: gió từ đâu về đâu?
Cánh cửa giật mình đập ngón tay máu chảy
Ra vườn hỏi: gió từ đâu về đâu?
Lá vàng rủ trái chín quyên sinh
Gặp em hỏi: gió từ đâu về đâu?
Em giật mình
Tròn xoe đôi mắt
Mới hay gió từ trái tim trước mặt
Về bão nổi lòng tôi

hội an mưa

Mưa đuổi tiếng guốc ai vào sau vòm cửa lạ
Nét hoa văn nhạt nhoà gỗ đá buồn hiu
Mưa qua sân chùa cổ ướt cả tiếng chuông chiều
Đàn sẻ vụt bay, hoàng hôn vỡ rơi trên mái ngói
Thấy em không dám gọi
Sợ mưa ướt tên người
Nhớ xưa run lạnh môi cười
Ngoại phố lang thang chiều tóc rối
Dù nhỏ chung che nghiêng về phương gió thổi
Nụ hôn tình đầu đẫm lệ và mưa
Về thăm phố cổ tìm lại tình xưa
Mơ áo trắng ai bay chiều tan học
Phố hẹp không cây oan hồn lá khóc
Mưa Hội An thì thầm hát gọi ngàn thu

huế mười năm xa

Mười năm xa trăm mùa trăng vỡ
Hương giang trôi tóc nữ sinh buồn
Về vườn xưa thềm rêu mai nở
Mơ môi gần đêm Huế chớm xuân

Lụa thơm bay chiều xưa qua phố
Nón trăng nghiêng thơ rớt ven cầu
Tuổi ngu ngơ lần đầu biết khổ
Giọt đàn trầm rụng mắt em sâu

Mắt em sâu - mười đông xa Huế
Ta về tìm chút nắng xuân hanh
Nhánh sứ già rung rinh tiếng sẻ
Thành Nội chiều thoi thóp rêu xanh

Lăng tình đầu em xây đá nhớ
Thơ gọi mùa thông réo hồn thiêng
Thiên An chào người xưa ngờ ngợ
Ta lên đồi đợi Huế ra Giêng.

lập đông

Môi xưa run hát thánh ca buồn
Ngơ ngác chim về đậu tháp chuông
Đốt lá sầu đông hơ tuổi dại
Tình đầu gió bấc thổi qua truông

Ngón xưa run gõ phím đàn trầm
Nến rơi lệ bỏng nốt hoà âm
Tan lễ khuya về thương vai ướt
Len lén tim nghe mắt nói thầm

Lập đông nay nay nữa mấy mùa đông
Lửa cháy lòng ta sắc len hồng
Chạng vạng níu ngày xin chút nắng
Thắp buồn đưa áo lụa qua sông.

mắc nợ (1)

Ta nợ mùa thu một bài thơ lá rụng sương mù
Ta mắc nợ ai bao năm rồi vẫn chưa trả nỗi
Nợ quê hương một chùm khế ngọt
Nợ cuộc đời một lần đắng cay
Nợ cơn mưa một lần ướt áo
Nợ trời quê một cánh diều bay
Ta nợ lời ru mẹ ầu ơ bên cánh võng năm nào
Nợ bạn bè lần hẹn hò cuối phố
Nợ trường xưa nét chữ ban đầu
Cả cuộc đời trả mãi - chắc chi xong !

mắc nợ (2)

Ta mắc nợ mùa thu
Bài-thơ-lá-rụng-sương-mù
Ta mắc nợ ai, bao năm rồi chưa trả nổi
Một nụ cười má lúm đồng... xu

Chúng mình mắc nợ mẹ hiền lời ru
Mắc nợ thầy cô
một dấu chấm câu đặt không đúng chỗ
Mắc nợ bạn bè
một lần vẫy tay cuối phố
Mà một đời trả mãi chắc chi xong!

màu áo xuân

Tháng giêng em mặc áo hồng
Đào phương Bắc trách gió đông thích đùa
Xuân cho em tuổi thèm chua
Chim bay khế rụng mấy mùa hồn anh

Tháng hai em mặc áo xanh
Trời phương Tây giận mây thành cơn mưa
Giọt buồn lất phất lưa thưa
Bến xuân ai gọi đò vừa sang ngang

Tháng ba em mặc áo vàng
Mai phương Nam tiếc mau tàn sắc hoa
Lặng thầm treo vách - Guitar
Xuân theo tiếng hát đi xa với người

mời trăng uống rượu

Bạn hiền vừa hiếm vừa xa
Đêm nay chỉ có Trăng là gần thôi
Mời Trăng rót rượu cùng tôi
Cùng tôi nâng chén cho môi ngọt mềm

Uống rồi xin được rót thêm
Mời Trăng chén nữa cho đêm... cứ dài
Tình thân giờ biết còn ai
Ngoài Trăng và bóng đổ dài bên hiên
Mời Trăng đẹp - Mời Trăng hiền
Treo lơ lửng - Sợ chi nghiêng đất trời.
Chờ đỏ mắt chẳng đến chơi
Chắc là bạn ngại buổi thời khó khăn
Thôi thì thôi thế còn Trăng
Từ nay kết nghĩa “KIM BẰNG NGUYỆT NHÂN”
Rót cho đầy chén ta nâng
Đừng khép nép! Đừng ngại ngần! Trăng ơi!
Xin mời uống cạn xin mời
Dễ đâu kẻ đất người trời gặp nhau
Uống chung vui - Uống chia sầu
Uống cho đầy trăng khuyết
Uống cho cạn nỗi đau tình người

Sao Trăng cứ lặng lẽ cười
Rượu tôi rót chính máu tươi tim này
Chén vàng trân trọng hai tay
Mời Trăng... gà gáy kìa ngày sắp lên
Uống cho quên tuổi quên tên
Chập chùng núi tuyết, bồng bềnh sông mây
Mời Trăng rượu đó tình đây
Cạn sông vơi biển có say đâu mà!

mười bảy ta ơi!

Đâu rồi Mười Bảy của tôi
Lối hoa dắt bướm lên đồi rong chơi
Mười Bảy, Mười Bảy yêu ơi!
Sao xưa trời cũ gọi lời Thiên thanh

Đâu rồi Mười Bảy của anh
Lang thang dế hát tình xanh cỏ mềm
Đâu rồi Mười Bảy của em
Lụa trăng giỡn bóng bên thềm Hoàng hoa

Mười Bảy, Mười Bảy của ta
Sông mưa thuyền giấy biết là về đâu
Thơ tình lem mực đôi câu
Hoa khô rưng nhớ tình đầu ngút xa

Tìm nhau, hỏi gốc phượng già
Đâu rồi Mười Bảy của ta, đâu rồi?!?!

ngã ba

Ngã ba sông hay ngã ba lòng
Lần cuối xa quê qua đò Ba Bến
Chuyến cuối sang ngang dòng định mệnh
Ai tiễn đưa? Ai đứng khóc ven bờ?

Lưu lạc chợ đời đêm phố lạ nằm mơ
Giương cánh buồm trăng ngược nguồn sông quê mẹ
Thương thuyền giấy về đâu thời thơ trẻ
Nhớ tóc xưa buồn ai gội bến hoàng hôn

Khách thập phương mười năm bụi vương hồn
Thơ về hành hương qua đò Ba Bến
Mỏi rụng tay chèo, bờ xưa chưa thấy đến
Núi sương mờ, ai đợi dáng bồng con

Mười năm vin cửa dấu tay mòn
Cha đứng nhìn ngõ khuya xào xạc gió
Thắp mười năm, chân tàn hương còn đó
Đếm từng đêm nguyện cầu mẹ khóc nhớ con xa

Ta mười năm sâu mắt nhớ quê nhà
Qua ngã ba sông, rời đò Ba Bến
Gặp ngã ba đời, liều đi thử đến
Trước ngã ba lòng, quay quắt nhớ mong

nghi vấn về nụ hôn

1.
Vườn địa đàng chắc chưa có nụ hôn
Môi lưỡi buồn rủ nhau ăn trái cấm
Nụ hôn nở hoa từ bụi rậm
Khi Adam & Eva biết thân thể trần truồng (?)

2.
Nếu đào được nụ hôn trong đất đá
Ai có cùng ai phục chế tình đầu (?)

3.
Ba mươi đồng có đắt đỏ gì đâu
Giá mạng Thánh Nhân và một linh hồn
Quỷ sứ lọc lừa nài thêm một nụ hôn
Nụ hôn phản thầy bội Chúa
Để ngàn đời Juda bị đất trời nguyền rủa
Dây thắt cổ tòn teng
Nụ hôn vấy máu bầm đen (?)

4.
Nhớ dáng ngọc soi gương
Suối khóc thương mỹ nữ
Chết giữa rừng trong dáng ngủ nàng tiên
Ai ban cho hoàng tử nụ hôn thiêng
Sơn nữ hé môi cười, tử thần co cẳng chạy (?)

5.
Nồng ấm vòng tay sao run rẩy vai gầy
Môi sắp kề môi bỗng nhiên em giấu mặt
Dấu chấm hỏi to em ghi bằng nước mắt
Anh đốt nghi vấn buồn bằng chính lửa hoa môi.

nhà thờ không có tháp chuông

thương về giáo xứ Hoằng Phước - Hà Tân,
để nhớ lại một thời nguy nan khốn khó!

Chim câu!
Chim câu!
Bay về đâu?
Bay về đâu?
Tan tổ
Có khổ?
Có buồn?
Nhà thờ đã đổ tháp chuông nhà thờ!

Trong mơ còn đó trong mơ
Chuông hoàng hôn rụng sao mờ hoàng hôn
Chuông bình minh đổ dập dồn
Giục gà gáy, thức linh hồn ngủ mê
Giọt rơi chìm đáy sông quê
Giọt lên núi Thánh bay về chân mây
Chuông buồn hoen tím mắt cay
Làm rơi lệ nến bỏng tay thiên thần
Chuông vui thánh thót xa ngân
Nối trời đất để tim gần tim hơn...

Nhà thờ không có tháp chuông
Trên thập tự Chúa có buồn hay không?
Tìm người thương chủ nhật hồng
Con về xóm đạo nghe lòng rưng rưng...

nhắn bạn

Tặng Trương Nam Hương

Dẫu tình bạn một que diêm
Đời mưa tắt bếp cần tìm lửa nhen

Trăng non chết giữa trời đen
Xin tình bạn thắp ngọn đèn nhỏ nhoi

Tàu qua xin bạn tiếng còi
Một làn khói để ga hoài cố nhân

Lâu lâu cứ đến một lần
Không gặp mặt thấy dấu chân đỡ buồn

Không cành mai chúc vui xuân
Trộm xin một cánh phượng buồn chia tay

Trăm năm tính cũng khá ngày
Nửa giây cho bạn - Nửa giây cho mình

Môi hôn giữ tặng người tình
Nắm tay chặt nụ cười xinh đủ rồi

Không như đôi cánh chim trời
Làm cây xanh hát chung lời rừng xanh

Dẫu hoàng hôn - Dẫu bình minh
Đã là nắng tự tim mình nắng ra
Nhắn người ta lại nhủ ta
Bạn cho ra bạn cũng là trăm năm.

nhớ bạn làng xưa

Đứa làm thơ, đứa chơi đàn
Thi sĩ xóm, nhạc sĩ làng tự phong
Quán quen gió thốc ven sông
Cánh buồm xa vẫy gọi lòng đi hoang

Tim non mơ cánh đại bàng
Vòng tay mẹ, lũy tre làng níu chân
Học đòi chén rót chén nâng
Mời trăng uống rượu mấy lần chơi ngông

Hoa khôi lớp cũ theo chồng
Trường xưa phượng thắp đỏ bông cháy lòng
Bến quê hai đứa ngồi mong
Thả buồn theo nước xuôi dòng lênh đênh

Cánh thời gian vút vô tình
Biệt quê nhớ bạn thương mình ngày xưa
Ngoảnh lòng đếm lại nắng mưa
Câu thơ cũ, tiếng đàn xưa có còn?!

nỗi buồn trong mắt trâu

Cả ngày mang ách lội đồng sâu
Nằm nhai rơm khô, mắt như rướm lệ
Chỉ người nông dân mưa nắng dãi dầu
Mới hiểu vì sao mắt trâu buồn đến thế.

nói với mưa

Sao mưa ác thế, mưa ơi!
Ướt mèn áo lụa, rối bời tóc mây
Lem nhem vở trắng thơ ngây
Rưng rưng mực tím, cay cay mắt huyền.

Thơ ai: mưa ha, mưa hiền
Sao run rẩy cánh chim chuyền cành me?
Sao làm lịm tắt tiếng ve
Phượng buồn trăm mắt đỏ hoe sân trường.

Nhạc ai: mưa nhớ mưa thương
Sao tơi tả cánh đóa hường bên hiên?
Nự cười tiếng hát hồn nhiên
Còn đâu? Nước mắt chực viền mi cong.

Mưa nghe ai nói gì không?
Tạnh đi trả lại áo hồng cho mây!
Biết là mưa giận ai đây
Ngưng thôi,... hẻm nhỏ ngập lầy tội ghê

Thương ai lấm áo quay về
Guốc cầm tay sợ tóc thề bùn vương.

nửa

Nửa đời viết nửa câu thơ
Nửa theo lá rụng nứa chờ khói mây
Thương em nắm nửa bàn tay
Nửa giây thôi đủ lắt lay nửa đời.

phấn trắng bảng đen
 
Đời hát về chúng tôi
Về chính mình chúng tôi tự hát
Rồi cũng phải tạm ngưng tiếng nhạc lời ca
Rồi cũng phải héo tàn dẫu triệu đoá hoa
Và còn lại là bảng đen phấn trắng

Đường đến trường nắng mưa thầm lặng
Sao mỗi ngày bỗng thấy xa hơn
Khẩu hiệu trên tường dần tróc nét sơn
Người giáo viên tự soi mình mỗi khi đến lớp

Lấn chen chợ đời đôi khi vai áo nhớp
Giữa bùn nhơ cố giữ sạch lòng sen
Dẫu một đời phấn trắng bảng đen
Cố nuôi lửa hồng trong tim, trời xanh trong mắt

Hiện thực – ước mơ: dòng sông sâu chia cắt
Dẫu nứa tre ta cũng cố bắc cầu
Càng yêu nghề lại càng thấy thương nhau
Càng yêu nghề lại càng thấy tim đau…


răng

Quanh sân gạch ai cùng ai đuổi bắt
Vấp ánh trăng tuổi thơ ngã lăn cù
Răng sún cười chân mây xa lắc
Hương ổi hoài thơm ngọt góc vườn thu

Xưa răng sữa dại khờ đau vú mẹ
Giọt ca dao nhỏ máu thắm nuôi hồn
Táo cành cao em gọi mời leo té
Vườn địa đàng nay gãy chiếc răng khôn

Thương nội quê nghèo móm mém nhai ngô
Ngày giáp hạt cháo cơm nhường con cháu
Ta lưu lạc xứ người gặm bánh mì khô
Cắn phải nỗi buồn chân răng rươm rướm máu

Rừng chưa kịp xanh mùa thu vội đến
Kỷ niệm hoá răng nanh hoang thú xé hồn ta
Hiên mưa xưa ai đứng cười răng khểnh
Cuối trời còn hiu hắt nắng môi hoa.

sài gòn mơ thu đất bắc

Mùa thu Sài Gòn làm gì có, Thơ ơi!
Sao hồn anh mãi xạc xào rơi tiếng lá
Thơ dắt chân đi, lạc mưa khuya phố lạ
Buốt heo may hun hút nửa đời
Em mang vào tặng anh thoáng thu xanh đất Bắc
Mùi hoa sữa say hồn gió phương Nam
Một chút tình thơm hương cốm Tràng An
Vị chè sen góc phố Khâm Thiên
Xui môi ngoan hiền
Cuồng điên bùng cháy
Hết nắng rồi mưa, Sài gòn trăm năm vẫn vậy
Buồn vui như khách lạ đến rồi đi
Quán quen
Cà phê đen
Luân hồi quay băng Sơn Ca Bảy
- Ướt lạnh tình buồn mơ chút nắng thuỷ tinh
Mưa vẫn mưa bay tháp cổ đời mình-
Ngồi chiêm bao mượn môi mắt người tình
Cho em dắt anh đi trắng đêm thu Hà Nội
Một chút tình điên cuối đời muộn vội
Bay theo sương mù lãng đãng hồ Tây

tặng vật

Tặng em một hộp cù là
Khi đời trở gió đem thoa tình buồn

Tặng em đôi cánh chuồn chuồn
Nhớ sông quê thuở tắm truồng tập bơi

Tặng em chiếc lá mít rơi
Nhờ vườn xưa nói hộ lời người đi

Tặng em một tá bút chì
Vẽ môi mắt thuở dậy thì phỉnh nhau

Tặng em một sợi tóc sâu
Mơ trăm năm mới tình đầu phục sinh

Tặng em tay búa tay đinh
Đóng treo lên vách đời mình buồn vui

thi sĩ lên chùa

Thi ca: ruộng hạn mất mùa
Lỡ thời thi sĩ lên chùa... đốt thơ
Ni cô háy mắt ngó lơ
May đâu chú tiểu tình cờ đi qua
Gạ xin giấy, dán diều hoa
Thả bay trong tiếng sư già tụng kinh...

tiếng chuông trên đồi sương

Như mơ thánh thót chuông ngân
Tay run tay nắm, vai gần ấm vai
Thiên đường nào giấu mắt nai
Môi thơm bối rối nửa bài thánh ca

Đồi sương bên gốc thông già
Cành khô nhóm lửa, tay ngà em hơ
Ta ngồi hong sưởi vần thơ
Mắt cay cay khói, hồn mờ mịt sương

Lòng ta hang đá nhớ thương
Tình yêu nào tận thiên đường giáng sinh
Chuông reo rối nhịp tim mình
Chớp mi thánh nữ lung linh sao trời

Chuông rung tiếng kép tiếng rời
Tiếng bay đỉnh gió, tiếng rơi thung mờ
Giật mình rụng quả thông khô
Hồn thơ gợn sóng, mặt hồ vỡ gương

tìm mình, tìm ta

Tìm mình qua bóng trong gương
Ảnh là ảo ảnh vô thường thế thôi
dễ chi tìm lại hương môi
của ngày xa lắc cuối trời mưa tuôn
Tìm ta chạm mặt nỗi buồn
sông về biển hẹp nhớ nguồn mù khơi
cánh buồm thơ dại rong chơi
mê trò đuổi bắt mây trời lang bang
tóc lưng chừng sắc thời gian
lịch treo trên vách bụi vàng tháng năm
soi gương vầng nguyệt khuya rằm
thấy chân dung Cuội tưởng lầm bóng ta
tìm mình thiền toạ gốc đa
Phật chia hai ngã ra ta với mình.

treo lịch

Sớm đầu năm treo lịch mới
Vết đinh sâu xoáy trái tim mình
Người lặng thinh
Tường vôi trắng lặng thinh
Tay vô tình đập tay ứa máu

Bướm với hoa cảnh xuân mòn khuôn sáo
Người đẹp trong tranh hờ hững mỉm cười
Mười năm yêu em tình sầu đông nhẫn nhục
Ngón tay đau lật ngày xuân hạnh phúc
Tờ lịch đầu vương vết máu tươi

Xa em đã mười lần thay lịch mới
Vết đinh hằn lỗ chỗ mặt tường vôi
Bốn mùa buồn vui treo lặng lẽ
Sao em không về gỡ hộ lịch đời tôi?!

tương tư kinh

"Nhân danh cha và con và thánh thần"(Kinh thánh)

Trước có em
Ta độc thân một mặt trời cao ngạo hào hoa
Từ có em
Ta vầng trăng sánh đôi trời xanh soi đáy nước
Từ khi không còn em nữa
Ta hóa vì sao côi cút cuối thiên hà

Nhân danh sao và ánh trăng và mặt trời
Quì gối nói yêu em bằng lời kinh thánh
Xin một góc tim em ta xây lại thiên đường

Nhân danh thơ và rượu và hương
Xin được gởi nhớ thương vào nước Chúa

Nhân danh cỏ và hoa và bông lúa
Xin được chôn tình mình trên cánh đồng quê

Bia đá xin đề:
Không tên không tuổi
Mắt nhớ môi mong đồng phụng lập
Mai lưu lạc khắp trời cao đất thấp
Biết chốn tìm về thắp nén hương yêu

xuân nhớ

Ngày ta đi vịn gốc cau em khóc
Vườn ra giêng ngơ ngác tiếng chim gù
Mười xuân xa thời gian pha sắc tóc
Gió đông đùa hồn gợn sóng sông Thu

Gạch hoang rêu thóp thoi mùa mong đợi
Mẹ già buồn tháp cổ có bằng an?
Mơ bếp chiều toả thơm hương nếp mới
Về bên hiên ta đếm nụ mai vàng

Biết ai còn ra bến xưa gội tóc
Ngóng ven cầu xe tung bụi vù qua?
Người không về lẻ mươi mùa hoa khóc
Sao người còn hoá tượng đứng ngã ba?

Bồng Lai ơi! Gọi thầm tên làng cũ
Ngoái ngày thơ hun hút bóng thiên đường
Trong chiêm bao bờ tre khuya gió hú
Lật đời buồn đếm bao tết tha hương