MỘT NGÀY LÀ CHỦNG SINH GIOAN - MÃI MÃI THUỘC GIA ĐÌNH GIOAN

Thánh lễ với ĐTC: Bà góa là hình ảnh của Giáo hội đang tín trung chờ đợi ngày Chúa đến

VATICAN. “Giáo hội chỉ thật sự tín trung với Thiên Chúa khi luôn dõi mắt hướng nhìn lên Đức Giêsu. Nhưng Giáo hội sẽ không còn sức sống và trở nên tầm thường nếu tìm kiếm sự bảo đảm nơi thế gian.” Đây là thông điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô trong bài giảng thánh lễ sáng thứ hai ngày 23.11, tại nhà nguyện thánh Marta.

“Tin Mừng theo thánh Luca kể cho chúng ta câu chuyện bà góa nghèo đã bỏ hai đồng tiền kẽm vào thùng tiền dâng cúng trong Đền Thờ. Trong khi đó, những người giàu có đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà bỏ vào dâng cúng. Đức Giêsu nói rằng bà góa nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết, vì những người khác rút từ tiền dư bạc thừa, còn bà góa tuy thật túng thiếu, nhưng đã bỏ vào thùng tiền tất cả những gì bà có để nuôi sống mình. Trong Kinh thánh, bà góa được nói đến như là một người phụ nữ cô độc, không còn chồng để được quan tâm chăm sóc, phải tự lo cho bản thân mình và sống nhờ vào lòng bác ái của cộng động. Bà góa trong bài Tin Mừng hôm nay là người đã đặt niềm tin tưởng duy nhất nơi Thiên Chúa. Quả thực, tôi thích ngắm nhìn những bà góa trong Tin Mừng như là hình ảnh của một ‘Giáo hội góa bụa’ đang chờ đợi sự trở lại của Đức Giêsu.

Giáo hội là Hiền Thê của Đức Giêsu, nhưng hiện thời Đấng Phu Quân đang đi vắng. Bởi thế, Giáo hội thực sự trung tín nếu luôn biết sẵn sàng chờ đợi Phu Quân của mình. Nhưng Giáo hội sẽ không còn chung thủy trong tình yêu với Thiên Chúa nữa nếu Giáo hội tìm kiếm sự bảo đảm và an toàn từ thế gian chứ không phải ở nơi Thiên Chúa.

Các bà góa trong Tin Mừng cho chúng ta thấy những điều rất đẹp về Chúa Giêsu và Giáo hội của Ngài. Tôi có thể nêu ra vài ví dụ. Có một bà góa thành Nain đang khóc thương bên cạnh quan tài của đứa con trai duy nhất đang được đem đi chôn ở bên ngoài thành. Mặc dầu có rất nhiều người đang cùng đưa tiễn với bà, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, bà hoàn toàn đơn độc. Giáo hội cũng là một ‘bà góa’ đang khóc thương khi con cái mình càng ngày càng sống xa rời Thiên Chúa. Lại có một bà góa khác, để bảo vệ con mình, bà đã đến gặp vị quan tòa bất chính, kiên trì gõ cửa hằng ngày để nài xin ông minh xét cho bà. Cuối cùng, vị quan tòa ấy cũng phải làm theo điều bà yêu cầu, vì bà ấy cứ quấy rầy mãi khiến ông nhức đầu nhức óc. Giáo hội cũng là một ‘bà góa’ đang liên lỉ cầu nguyện để nài xin Thiên Chúa cho đoàn con. Giáo hội luôn chờ đợi Phu Quân, chờ đợi để được diện kiến, để cầu nguyện và nài xin cho một đoàn con đông đúc.

Các vị ẩn sỹ trong sa mạc nói rằng tâm hồn hồn mỗi người chúng ta cũng có cùng cảm thức với Giáo hội. Và khi càng gần gũi Đức Giêsu, chúng ta càng dễ xa tránh các sự thế gian, những thứ vô ích, chẳng giúp được gì mà chỉ khiến chúng ta xa rời Thiên Chúa. Bởi vậy, khi chờ đợi Đức Giêsu, Giáo hội có thể trung tín và tin tưởng rằng Phu Quân của mình sẽ quay trở lại, nhưng Giáo hội cũng có nguy cơ không còn chung thủy sắt son trong ‘cảnh góa bụa’ của mình nữa khi đi kiếm tìm sự an toàn và bảo đảm ở những thứ tạm bợ, thế trần. Lúc ấy Giáo hội sẽ không còn hăng say nhiệt huyết và trở nên tầm thường, vì bị thấm nhiễm tinh thần thế gian.

Trong những ngày cuối cùng của năm phụng vụ, chúng ta có thể hỏi mình rằng liệu tâm hồn chúng ta đang kiếm tìm Thiên Chúa hay sự bảo đảm, an toàn nơi những tạo vật khác khiến Chúa phải buồn lòng. Ngước nhìn lên Thiên Chúa và với con tim rộng mở, chúng ta hãy tha thiết nài xin: Lạy Chúa Giêsu xin ngự đến.”

Vũ Đức Anh Phương, SJ

(Nguồn: dongten.net)